

(Chia sẻ từ hành trình hơn 10 năm nghiên cứu và thực hành)


Khoảng hơn mười năm trước, khi bắt đầu hành trình nghiên cứu sơn sống cho đồ gỗ, mục tiêu của tôi rất rõ ràng: Tạo được lớp hoàn thiện óng mượt như ngọc, giữ nguyên vẻ đẹp tự nhiên của vân gỗ, chất dầu quý giá, và đặc biệt – an toàn tuyệt đối cho sức khỏe, đến mức có thể sơn lên cả… bát ăn cơm.
Tôi đã lặn lội tìm hiểu và so sánh giữa sơn sống Trung Quốc, urushi của Nhật Bản, và sơn ta truyền thống của Phú Thọ. Càng đi sâu, càng phát hiện nhiều điều khiến mình giật mình.

Câu hỏi đặt ra:
Khi sơn tự nhiên đã bị pha trộn hóa chất, thì liệu còn gọi là “tự nhiên” được nữa không?
Bạn có dám dùng chiếc bát được “sơn ta” kiểu đó để đựng đồ ăn?
Ngay cả bàn ghế, dù không trực tiếp ăn vào, nhưng vẫn có thể thẩm thấu qua da, hít thở, tích lũy lâu dài…
Chưa kể đến việc dùng màu hóa học để “điều màu”, khiến cho vân gỗ không còn nguyên bản, mà trở thành một bức tranh “giả gỗ” độc hại.

Làm đúng nghĩa thuần sơn tự nhiên là một nghệ thuật cần:
Thời tiết thuận lợi
Kỹ thuật lên lớp chuẩn xác
Kiên nhẫn chờ đợi hàng tuần, hàng tháng để đạt lớp sơn ưng ý.
Một kg sơn ta thuần chất từ nhựa cây cổ thụ có giá không dưới tiền triệu, vì phải thu từ 3000 cây sơn mới được 1kg mủ quý. Mỗi giọt là một phần của thiên nhiên, của thời gian.

Nếu đã chọn chơi đồ gỗ – là bạn chọn sự tự nhiên, mộc mạc, an lành.
Nếu chưa chắc về sơn, hãy để mộc, hoặc đánh bóng, hoặc sáp ong.
Nhưng nếu đã gọi là “sơn ta”, “sơn sống”, xin hãy làm thật sự – không pha trộn.

“Bộ này dùng sơn ta thật hay có trộn gì không?”
Câu hỏi ấy là quyền lợi chính đáng, và là cách giúp ngành gỗ tiến bộ hơn.



• Mr. Ngọc: 0962.395.593
• Mr. Khương: 0333.582.689